(Series) lemon, soap, and a cup of coffee.


Authors
cherylmolla32
Published
4 years, 5 months ago
Updated
4 years, 3 months ago
Stats
13 16146 1

Chapter 3
Published 4 years, 5 months ago
1222

Xà phòng có thể có vị chanh và vị cà phê. Cà phê không thể có vị chanh và chanh không thể có vị cà phê. Cơ mà kết hợp cả ba lại thì thành một mớ hổ lốn có thể gọi là 'friends with incredible sexual tensions.'

(Tổng hợp những oneshot liên quan tới NobuNagiSueo và chắc chắn trong tương lai còn update tiếp (●≧ω≦)9 )

Theme Lighter Light Dark Darker Reset
Text Serif Sans Serif Reset
Text Size Reset

foreheads touch. (NobuNagi)


Trần nhà là độc một mảng màu be, nhưng quanh bốn bức tường lại là những sọc be và xám ngọc trai xen kẽ nền nã. Nagi chớp mắt; ngoài cửa sổ kia như mặt trời đã lặn, đèn trong phòng cũng chưa bật mà lại dần đánh thức từng giác quan của anh. Đầu tiên vẫn luôn là tai, nhưng ngôi nhà im lặng như tờ, anh chỉ loáng thoáng nghe được tiếng chim chóc hay xe cộ ngoài kia. Kế tiếp là đôi mắt mở to mà vẫn phải nhìn xung quanh một lúc thì não bộ lơ đơ mới nhận ra, đây không phải phòng anh thì phải. 


Một cơn đau nhức lại tràn qua tâm trí, dù tới giờ nó đã dịu hơn rồi. Đợi chút, dịu hơn..?


Anh hít một hơi dài, duỗi hai cánh tay mỏi dừ rồi mới chống tay ngồi dậy, làm một chiếc khăn ướt rơi bịch xuống bên giường. Với tâm trí lơ đãng, bàn tay của anh nhặt chiếc khăn lên lại áp trán, cảm thấy sự mát lạnh của nó tạm thời xua tan đi cơn nhức đầu trong khi nhìn quanh. Đây là phòng của Nobuyaki, điều đó là chắc chắn. Ở bàn đầu giường phòng anh không có mấy cục nến hương liệu gì cả.


‘Ah… Vậy là không nổi rồi.’ Nagi cười thầm khi bắt đầu nhớ lại. Buổi tối hẹn hò hôm nay, thế là đi tong. Và anh còn đã chuẩn bị khá lâu rồi nữa, từ khâu nấu nướng tới dọn dẹp nhà cửa, hay cả bày biện vài ly nến hương liệu cho thêm phần lãng mạn. Tất cả chỉ vì một cơn cảm lạnh. Ngay sáng hôm đó anh đã cảm thấy như không khoẻ trong người, nhưng không ngờ tầm chiều trong khi hút bụi thảm phòng khách là lúc anh cảm thấy liêu xiêu, vốn chỉ định nằm nghỉ trên ghế vài phút mà bất tỉnh nhân sự tới giờ đây. 


Đáng ghét thật, dù đó là một phần cuộc sống.


Nghe tiếng cửa mở và đóng lại tới sầm, rồi con người kia dường như nhận ra hay sao mà còn nhón chân lên cầu thang như thể tiếng rầm vừa rồi chưa đánh thức nổi anh sao đó. Nagi nở một nụ cười nhỏ, “Về rồi đó à?”


“Ừ, cậu làm tôi lo lắm ấy!” Nobuya thở phào rõ to, quăng cái túi nilon chứa vài thứ mới mua về sang ngay cạnh chân anh. “Sáng có để ý trông cậu uể oải mà tôi cứ tưởng là thiếu caffeine, cơ mà nãy mới về nhà thấy nằm sốt cao như gì ngoài phòng khách muốn sợ vỡ mật luôn.”


“Hể, tôi thích khi cậu sợ vỡ mật, không được thấy vẻ mặt đó buồn ghê.” 


“Ừm…” Nhận thấy người kia không phản ứng với thái độ S ngầm của anh, Nagi suýt thì đảo mắt chán chường trước khi Nobuya tiến tới bên cạnh anh, đặt một bàn tay lên trán. Sự lạnh lẽo của bàn tay đó như một cơn gió mùa hạ mát dịu, và anh bất giác ngả người vào nó. Thế rồi khoảng khắc đó vụt qua và Nobuya sờ lại trán mình, kiểm tra nhiệt độ.


“Có vẻ dịu bớt rồi… Nhà có nhiệt kế cơ mà tôi không hay bị ốm nên cũng chẳng biết để đâu nữa, haha.” Anh ta mỉm cười nhẹ nhõm. “Trong túi đó có thuốc hạ sốt, nhưng phải ăn trước rồi mới uống, và nước thể thao bù điện giải gì đó, cả kem với thạch đông nữa. Cậu có còn thấy đau mỏi gì không? À chết quên, để bật điều hoà, nãy chạy đi mua đồ không kịp…”


“Nobuya này…” Anh lên tiếng cắt ngang tràng luyên thuyên những khi người ta quá lo lắng, làm Nobuya bất ngờ mà ngoái đầu lại.


“Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi.”


Từ vẻ mặt bất ngờ, anh ta lại chuyển thành vẻ hạnh phúc đơn giản. “À, ừ… Bởi vì đó là cậu, nên tôi không phiền đâu.”


(END.)




Bonus 1: 


“Hiếm khi thấy cậu lộ vẻ mềm yếu hơn đó nhỉ?”


“Im đi. Tại tôi mệt thôi. Và có vẻ như bữa tối hôm nay sẽ phải lên lịch rời đi rồi, trừ phi cậu muốn giúp tôi lết ra ghế phòng khách, và chúng ta có thể xem phim trong khi gọi đồ ăn từ nhà hàng chẳng hạn.”


“Nghe có vẻ được đó. À mà, tôi có chụp vài bức ảnh khi cậu đang ngủ nà-“


“Đưa.điện.thoại.đây.”


“Trở lại đáng sợ rồi…”


*


Bonus 2: Nobuya vẫn muốn được hôn môi, nhưng Nagi kiểu đéo bởi nhỡ lây cảm thì sao, cuối cùng hai đứa chơi hôn qua tấm nhựa trong vốn đậy nắp hộp đựng đồ ăn từ nhà hàng, đúng truyền thống Kissu Day.