(Series) lemon, soap, and a cup of coffee.


Authors
cherylmolla32
Published
4 years, 5 months ago
Updated
4 years, 3 months ago
Stats
13 16146 1

Chapter 4
Published 4 years, 5 months ago
723

Xà phòng có thể có vị chanh và vị cà phê. Cà phê không thể có vị chanh và chanh không thể có vị cà phê. Cơ mà kết hợp cả ba lại thì thành một mớ hổ lốn có thể gọi là 'friends with incredible sexual tensions.'

(Tổng hợp những oneshot liên quan tới NobuNagiSueo và chắc chắn trong tương lai còn update tiếp (●≧ω≦)9 )

Theme Lighter Light Dark Darker Reset
Text Serif Sans Serif Reset
Text Size Reset

quiet garden. (Sueo > Nobu)


Khu vườn sẽ nuốt chửng cậu như tình yêu độc hại đó.


Một lúc nào đó trong đời (mà cậu muốn nói là khi trở thành người lớn đi, nhưng thật sự là sớm hơn nhiều), Sueo mới nhận ra là cậu mới cần tình thương làm sao. Tình thương yêu, lòng thương hại, sự thu hút lẫn nhau – gì cũng được, cậu sẽ sẵn sàng nhận lấy hết. 


Đó là khi cậu mới nghĩ ra, ‘giá mà ngày hôm đó mình đã không gặp cậu ta.’ Giá mà ngày hôm đó, cậu bé ngây thơ sẽ đi thẳng qua cây cầu. Và giờ những tán hoa anh đào mang một màu vàng úa với cuống còn hồng nhạt, hay đỏ thắm, từ máu và bã nôn và đất.


Khu vườn đang dần hình thành trong phổi cậu. Khu vườn đáng lẽ sẽ chẳng tồn tại nếu như ngày hôm đó họ không gặp nhau. 


Nằm dài trên sàn nhà, bàn tay cậu siết chặt lấy một nắm hoa tan nát, xơ xác. Cơ thể dần sẽ trở về với đất, hoa đâm chồi trên gương mặt, rễ thọc sâu trong phổi và dạ dày. Hoa dần rụng đi chỉ còn lá khô, những sắc nâu nhàm chán. Một chiếc lá mang màu tóc của cậu ta, cậu để ý. Tại sao cậu lại trở thành thế này cơ chứ? Kêu gọi lòng thương hại sao?


Thật thảm hại.


Dạ dày lại quặn đau làm ngay cả cậu bất ngờ. Phải rồi, từ khi bông hoa đầu tiên xuất hiện trên mặt giấy bản thảo, cậu chưa ăn gì. Hay là rễ đã lan tới đó rồi? Trước khi cậu kịp để ý, có khi đã ra quả cũng nên. Nếu vậy thì thứ quả thích hợp nhất là một trái táo cho một tình yêu độc hại chăng? Nhưng cậu cũng không theo đạo gì, nên có lẽ là một trái chanh mốc thì hơn nhỉ.


Một mối tình một phía độc hại – dây leo đâm chồi qua một vết nứt trên bề mặt da khô nứt, và cậu kéo chúng ra, cả rễ lẫn hoa và đất rơi lả tả lên mặt cậu, cùng máu nhỏ tí tách. Có gì mặn hơn trong miệng, cậu có thể nếm thấy nó, mặn hơn cả máu là nước mắt. 


“….mà vẫn không thể ghét cậu ta được nhỉ.” Con người đầu tiên và duy nhất đã nhìn qua những xiềng xích xã hội đã làm cậu không thể ngóc đầu lên nổi, và trao cho cậu ‘tình thương.’ Cũng là tại cậu muốn nhiều hơn nữa, hơn thế nữa, tất cả…


Nó đau, nó đau, nó chưa bao giờ hết đau. Một hạt giống đố kị vùi trong tâm tự thuở nào, giờ đã nở rộ thành khu vườn chất chứa những tiêu cực.