Quy Túc


Authors
keiiru
Published
5 months, 21 days ago
Updated
5 months, 21 days ago
Stats
16 252752 1

Chapter 1
Published 5 months, 21 days ago
9010

A RPG Text-game made by Seerin.

Theme Lighter Light Dark Darker Reset
Text Serif Sans Serif Reset
Text Size Reset
Author's Notes


Bản ghi chép game bao gồm dẫn truyện và tương tác chính của GM (Seerin) và Player. Có thể có sự góp mặt của nhân vật thuộc về Players khác cho thêm phần đầy đủ.

Tất cả các nhân vật đã xuất hiện trong đây thuộc quyền sở hữu của những người liên quan.

Giới thiệu



Credits:

  • Game Master: Seerin
  • Players: Kei Tran, Thy Nguyen, Isaliz Crossmine, Keiichi Akihito, Bạch Tật Lê, Minh Hoàng




Quy Túc


Thể loại: Võ hiệp, huyền huyễn, cổ trang, phiêu lưu mạo hiểm, hài hước (?), nuôi trẻ (?).

Rating: 18+

Cốt truyện: 

Túc Chi Quốc là quốc gia lớn mạnh nhất lục địa Thông Thiên, tuy nhiên vị hoàng đế đầu tiên là Túc Thái Tổ lại có lối cai trị vô cùng tàn bạo. Trong suốt 30 năm niên hiệu Thiên Trượng do ông đứng đầu, đất nước bành trướng lãnh thổ không ít nhưng kéo theo đó là chiến tranh triền miên, khắp nơi lầm than khổ sở, nguyên khí quốc gia tổn thương trầm trọng.

Khi hoàng đế thứ hai là Túc Thái Tông lên ngôi đã dành cả đời mình để vực dậy quốc gia, Túc Chi Quốc với niên hiệu mới là Thiên Huấn nhờ vào ngài mà được chữa lành và hưởng cuộc sống bình yên ấm no trong vài chục năm sau đó. Năm Thiên Huấn thứ 32, Thái Tông băng hà, cả nước để tang khóc thương.

Thái Tông khi còn trẻ có nhân duyên với chốn giang hồ, rất nhiều hiệp khách nhân sĩ và các bậc anh hùng quái kiệt đã đầu quân phụng sự triều đình vì ngài.

Nhưng công thần hai đời khó làm, khi vị hoàng đế thứ ba là Túc Thế Tông lên ngôi thì lại nghe lời gièm pha mà nghi kị các thành phần giang hồ này. Có người chán nản bỏ đi, có người kiên trì lưu lại.

Thiên Huấn năm thứ 37, chiến loạn lần nữa bùng nổ ở biên thùy. Ba nước láng giềng cùng bắt tay đánh vào Túc Chi khiến cho đất nước rối ren một phen.

Thiên Huấn năm thứ 41, chiến tranh kết thúc, phần thắng thuộc về Túc Chi nhưng nguyên khí quốc gia lần nữa bị thương tổn, phải cắt đất đai và thành trì, dùng liên hôn để nghị hòa. Túc Thế Tông chán nản nhận lấy chỉ trích từ trên dưới triều đường, cộng thêm sự ra đi của sủng phi yêu quý mà bắt đầu lơ là việc triều chính.

Chiến loạn kéo dài 3 năm không chỉ chôn vùi sinh mạng mà còn là lòng người. Giang hồ võ lâm và triều đình từ ấy không còn đi chung đường.

Những năm về sau Túc Chi Quốc rơi vào thời kì ảm đạm bất an, những đứa trẻ sinh ra vào thời gian này tuy không trực tiếp vướng vào chiến tranh nhưng vẫn phải đối mặt với hậu quả mà nó để lại, tương lai bất định vô cùng...

...

Thiên Huấn năm thứ 45, võ lâm giang hồ lại chào đón vô số môn phái mới mẻ được thành lập và chiêu sinh, trong đó có một môn phái gọi là Quy Túc ở phía nam sông Dương Tử.




Thông tin nhân vật của Player

xuzS1Vo.jpg

Tên: Vệ Hải Đường

Tuổi: 5

Giới tính: Nữ

Vài dòng giới thiệu: Tiểu cô nương lai lịch bí ẩn bỗng một ngày nọ xuất hiện và ăn ở miễn phí tại tửu lâu có tiếng trong phố. Tự dưng nghe tin chiêu sinh của mấy môn phái giang hồ, nàng ta thấy có vẻ vui vui nên cứ thế quyết định chạy đi đăng ký thử.

Ws1CFMf.jpg

Tên: Doanh Chấn Bạch

Tuổi: 7

Giới tính: Nam

Vài dòng giới thiệu: Gia đình vốn làm việc cho tửu lâu mà tiểu cô nương họ Vệ đang cư trú. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi cậu nhóc bị phụ mẫu túm cổ bắt đi theo Hải Đường để gia nhập một môn phái giang hồ nào đấy, coi như vừa học võ vừa trông trẻ (?) luôn. Nhìn chung cũng thú vị nên cậu thoải mái chấp nhận.

Pw4xD47.jpg

Tên: Thương Du

Tuổi: 7

Giới tính: Nữ

Vài dòng giới thiệu: Vào ngày hôm ấy, tự dưng có một tiểu cô nương mặt sẹo không rõ tới từ đâu, hai tay ôm khư khư lấy thanh kiếm cũ lang thang trong khu phố. Nàng ta đi được một lúc thì nghe người xung quanh bảo gần đây đang có các môn phái đang tuyển sinh. Nghĩ nghĩ thế nào, cuối cùng cô bé lại cất bước về nơi đó.




Vệ Hải Đường và Doanh Chấn Bạch


[GM]

Vệ Hải Đường và Doanh Chấn Bạch đi xem qua một loạt các môn phái đang tuyển sinh ở khu vực này thì có nhiều trải nghiệm khác nhau. Có chỗ trực tiếp từ chối hai đứa nhỏ, có chỗ thì hỏi người giám hộ của cả hai đâu, có chỗ thì yêu cầu nộp phí đăng ký, có chỗ thì đòi hỏi kiểm tra qua năng lực trước... nói chung là các môn phái hiện nay mọc lên như nấm sau mưa, muốn tìm một nơi thích hợp để gửi gắm bản thân cũng không hiếm lạ. Chỉ là hai bạn nhỏ đã tìm được nơi phù hợp chưa?

Trước khi cả hai đưa ra quyết định cuối cùng thì có nghe qua nghị luận về Phái Trông Trẻ ủa nhầm Quy Túc Môn cũng đang tuyển sinh. Nghe nói phái này trước đây từng diệt môn, giờ đang tái lập và chỉ nhận hài tử từ 5 tới 7 tuổi, còn là dạng "bên nhau trọn đời" (?) nữa. Nghe mờ ám quá, cả hai có nên thử tới xem một lần?


[Player]

Hai bạn nhỏ đi qua đi lại mãi nhưng vẫn chưa tìm được chỗ nào thích hợp. Mà tính ra cũng ngộ, đúng là tuổi còn bé thì phải có người giám hộ đi cùng nhưng bên bọn họ chỉ có hai mình thôi. Chắc là mấy vị trưởng bối thấy cậu nhóc lớn hơn đủ tín nhiệm nên cứ để tự thân vận động hả ta?

Doanh Chấn Bạch lúc này làm bộ suy ngẫm, có vẻ khó quá ta. Nhưng mà không lẽ lại đi về?

Trong khi đó Vệ Hải Đường đang bận rộn sáng mắt nhìn ngắm xung quanh, cái miệng nhỏ không ngừng khen ngợi mấy mỹ nhân đi ngang qua.

Trước khi ra được lựa chọn gì, cả hai loáng thoáng nghe được vài người bàn luận gì về cái Phái Trông Trẻ-- Quy Túc Môn chịu nhận lứa con nít giống họ. Hai đứa nghe xong mới nhìn nhau, chớp chớp mấy hồi.

"Tiểu thư muốn ngó thử bên đó không?"

"Tiểu Bạch thấy sao?"

"Nghe thì hơi...lạ lạ, cơ mà chúng ta có thể tới xem xét."

"Được, nghe Tiểu Bạch a ~"

Và thế là tiểu huynh đệ áo trắng và tiểu cô nương váy vàng mới hỏi đường tới chỗ Quy Túc Môn đang tuyển sinh.


[GM]

Hai đứa nhỏ hỏi đường thì có người cũng chịu chỉ, còn có tâm dặn dò coi chừng bị bắt đem bán ^ q ^

Chỗ tuyển sinh của môn phái nọ cũng không có gì đặc biệt, là ở một góc phố hòa lẫn với công tác chiêu sinh của mấy môn phái khác. Sau khi hỏi lại một lần nữa, hai đứa nhỏ nghe được là môn phái đó có bốn người phụ trách chiêu sinh, đứa nhỏ nào muốn nhập phái thì có thể tìm đến một trong bốn người nọ. Có điều yêu cầu đưa ra là một khi đã tới chỗ người này thì không được tới chỗ người kia nữa, tức là cơ hội thử sức chỉ có một lần duy nhất. Cũng khó khăn dữ ta?

Bốn người này cũng ở gần nhau, Chấn Bạch và Hải Đường nhanh chóng nhìn thấy họ.

...

Người thứ nhất là một nam nhân tóc nâu, mặc trang phục màu tím và lục nhạt, trông có vẻ thư sinh nho nhã. Y ngồi nhàn nhã uống trà trên ghế mây, bên cạnh là một tấm bạt trắng ghi mấy chữ (trong trường hợp không đọc được thì có thể hỏi người qua đường đọc giùm) : 《Quy Túc Môn tuyển sinh đệ tử 5 tới 8 tuổi, yêu cầu đưa ra thứ quý giá nhất của mình. Đã đưa miễn đòi lại.》

...

Người thứ hai là một thanh niên trẻ tuổi tóc đen cắt ngắn, mặc trang phục chủ đạo màu đỏ, đang nhắm mắt dưỡng thần. Hắn ôm theo một cây đàn tỳ bà, lâu lâu có vẻ khó ở thì sẽ gảy đàn một tiếng. Âm thanh vang lên đinh tai nhức óc vô cùng, dọa cho cả người lẫn thú qua đường đều phải giật mình tránh xa.

...

Người thứ ba là một người mặc hắc y và đội đấu bồng, nhưng dựa vào đường cong cơ thể thì chắc là một nữ nhân. Nàng ta đang... chơi xí ngầu với một đám hài tử khác.

Thời buổi loạn lạc, đạo đức suy đồi, con nít cũng không thoát khỏi kiếp đỏ đen.

...

Người thứ tư cũng là người trẻ nhất : một cô nương tầm 13-14 tuổi mặc áo trắng gọn nhẹ, tóc đen búi thành hai búi tròn điểm thêm nơ vàng cam xinh xắn. Xung quanh nàng ta là nhiều người bất kể tuổi tác vây quanh lại nhất, nói cười rất là vui vẻ nhộn nhịp. Ra là nàng ta đang chơi vật tay với mọi người nha! Còn rất dễ dàng chiến thắng một đại hán cao to hơn mình gấp mấy lần nữa! Cái này mới gọi là võ sư đích thực này!! Uy tín hơn hẳn ba người còn lại nha!!

...

Chỉ có một lần thử duy nhất, nếu bị từ chối thì cũng không được thử lại. Hai đứa nhỏ nên đi cùng nhau hay tách ra thử vận?


[Player]

Tuyển sinh mà chia làm bốn chỗ mỗi người một ải luôn? Hoạt động từng nơi trông cũng...khác biệt hẳn.

Chấn Bạch dòm bốn tông màu ở các hướng, lại cúi xuống với Hải Đường.

"Tiểu thư muốn chọn bên nào?"

Tiểu cô nương nghe hỏi bèn đưa mắt lướt qua từng người tuyển sinh. Bằng một thế lực thần bí (gacha) nào đánh tín hiệu, nàng chỉ qua chỗ thanh niên màu đỏ.

"Bên đó sao? Vậy thì ta cũng..."

"Tiểu Bạch muốn bên nào thì cứ đi đi. Ta không sao a."

"A? Nhưng mà--"

"Không sao, không sao nà ~ Lát gặp nha Tiểu Bạch ~"

Cô bé tóc hai búi vui vẻ bảo, đồng thời buông tay người bên cạnh và lon ton chạy đi.

Cậu bé tóc ngắn không kịp nói gì thêm, đành quan sát cô nhỏ đến được chỗ người nọ rồi mới di chuyển qua hướng có người áo trắng đang vật tay đằng kia. Hỏi sao thì ờ lại là vũ trụ mách bảo...

---

"Ca ca ơi, có thể cho ta ghi danh không?"

Vệ Hải Đường ngồi thụp xuống trước mặt thanh niên ôm đàn tỳ bà, vui vẻ cất tiếng.

---

"Vị tỷ tỷ a, chỗ này là ghi danh vào Quy Túc Môn sao?"

Doanh Chấn Bạch len chân vào đám đông, thấy được cô nương kia bèn cười hỏi.


[GM]

Nghe đồn hoa hải đường màu đỏ nên đi bên đỏ, tiểu Bạch thì dĩ nhiên phải đi màu trắng, không biết có phải hong...

---

Nam nhân áo đỏ mở nửa con mắt nhìn Hải Đường, ở cự ly gần lại thấy hàng lông mày của hắn cứ xô lại với nhau tạo ra cảm giác khó ở khó gần. Hắn nhìn một tí lại nhắm mắt, mở miệng chắc là hỏi cô bé :

"Vì sao lại muốn ghi danh? Muốn ghi danh phải bái ta làm sư phụ, nhắm có thể ở cùng ta không?"

Hắn nói xong thì thuận tay gảy tỳ bà một cái. Dây đàn rung lên tạo ra một âm thanh khó nghe. Vị này tính tình xem ra không được hòa thuận cho lắm.

---

Lúc Chấn Bạch chen chân vào được thì tiểu cô nương kia lại vừa chiến thắng một nữ nhân cơ bắp, nàng ta cười rộ lên lộ hai chiếc răng hổ trông khá đáng yêu, nhưng mà cái lực tay này thì... đúng là hổ con rồi.

"Phải nha! Tiểu bằng hữu muốn ghi danh sao? Nhưng mà nếu được ta nhận thì phải bái ta làm sư phụ đó!"

Nàng hổ con vui vẻ đáp lời Chấn Bạch, sẵn tiện cũng nói mọi người xung quanh giải tán, lại hẹn buổi khác cùng đấu với nhau tiếp. Xem ra nhân duyên của nàng ấy không tệ.

Có điều nhỏ như vậy đã có tư cách thu nhận đệ tử rồi sao? Quả nhiên lời đồn nói không sai, lứa quản lý của Quy Túc Môn mới này toàn là người trẻ nên mới muốn nhận đám nhỏ trẻ hơn mình, chứ bình thường làm gì có ai muốn bái một con nhóc làm sư phụ, dù nàng ta có vẻ lợi hại thế nào đi nữa.


[Player]

Tại sao lại muốn ghi danh á hả?

"A, ta muốn ghi danh vì...ừm, muốn học võ để đánh người xấu và bảo vệ mọi người này...để có thể vui vẻ đi ra ngoài ngắm cảnh đẹp ngắm những người xinh đẹp...để biết thêm về thế giới..."

Hải Đường xòe bàn tay ra, vừa hồn nhiên liệt kê một loạt lí do vừa đếm chúng trên ngón tay mình, dường như trước đó cũng đã có suy nghĩ kĩ thật. Nàng ta tiếp tới lại ngẩng đầu lên mà cười tươi với thanh niên áo đỏ.

"Thế ca ca sẽ là sư phụ của ta a? Không sao a, ca ca đồng ý là ta vui rồi, ta không ngại ~"

Tiểu cô nương khồng hề bị dọa sợ bởi thái độ khó gần lẫn tiếng đàn khó nghe của người ở trước, vẫn trưng ra nụ cười tươi sáng.

---

Không thể chỉ trông mặt mà bắt hình dong được. Nếu một người nhỏ tuổi vậy đã được cho phép làm sư phụ thì hẳn phải có năng lực thật sự.

"Vậy sao? Ta không có vấn đề gì với chuyện đó đâu."

Chấn Bạch lại cười thoải mái đáp lời tiểu cô nương áo trắng. Tính ra đây cũng là một trong mấy điều thú vị ở ngoài giang hồ mà cậu nhỏ đã nghĩ.


[GM]

Nam thanh niên tóc đen im lặng sau khi nghe Hải Đường trả lời xong, cho đến khi ngón tay hắn lần nữa gẩy dây đàn phát ra một âm thanh có vẻ bình thường hơn trước thì hắn cũng mở hai mắt ra mà nhìn kĩ tiểu cô nương trước mặt.

"Ăn nói cũng lưu loát đấy, coi như nhận thức được chút gì. Có người giám hộ không? Không có cũng được, có thì tốt hơn."

Nam nhân có một cặp mắt đen láy, nhìn kĩ thì ngũ quan của hắn cũng có thể gọi là hài hòa, nếu không có vẻ cáu kỉnh mệt mỏi thì chắc là không tới nỗi nào.

---

"Không có vấn đề thật sao? Vậy thì hoan nghênh nha~"

Tiểu cô nương áo trắng lại cười nhe nanh hổ với Chấn Bạch, còn giang hai tay ra vẻ chào đón cậu bé nữa.

Ủa cũng dễ dàng ghê hén?

Chắc thấy mình cũng dễ quá, tiểu cô nương lại hỏi :

"Tiểu bằng hữu có người giám hộ không? Có gì ta cũng phải tới chào hỏi một tiếng chứ!"


[Player]

"Ca ca chịu nhận ta a? Cảm ơn ca ca nha ~~"

Hải Đường chớp chớp mắt nhìn thanh niên, cùng lúc cười rạng rỡ vì vui mừng. Vừa rồi có phải bài kiểm tra hay không thì con bé chẳng nhận biết được, nhưng thành công qua cửa là được!

"Ta có Bá thúc a. Ca ca muốn tìm Bá thúc sao? Vậy ca ca tới Vịnh Ngọc Các tìm thúc ấy nhé ~"

---

Ủa nhanh dzị đó hả?

Chấn Bạch hơi ngạc nhiên, nhưng thôi người ta chịu nhận mình là được. Mà chớ chẳng biết bên tiểu thư thế nào?

Lúc cậu liếc qua lại thấy cô bé đang cười nói không ngớt với thanh niên áo đỏ nọ. Chà, chắc là ổn thỏa hết cả ta?

"Gia đình ta bình thường làm việc trong một tửu lâu tên là Vịnh Ngọc. Tỷ tỷ tới đó là tiện nhất."

Cậu bé lại quay sang chỗ tiểu cô nương áo trắng mà bảo, tiện thể kể luôn bên kia cũng có người quen của mình đang ghi danh.


[GM]

"Ta tình nguyện dạy, ngươi tình nguyện học, vậy thì làm khó nhau làm gì?"

Nam nhân tóc ngắn nhún vai với Hải Đường.

"Về báo với giám hộ của ngươi một tiếng, Quy Túc Môn nằm trên ngọn Đăng Sơn gần đây vài ngày đường, nếu không có gì thay đổi thì ba ngày sau ta sẽ tới đón ngươi, có gì muốn chuẩn bị thì tranh thủ.

Ta không thu học phí, nhưng một khi đã nhận vào phái thì cần gắn bó với phái lâu dài, rời đi hay bị đuổi dù chỉ một lần thì cũng không bao giờ được trở lại. Chỉ cần ngươi chịu làm đúng bổn phận của mình với tư cách là học trò của ta, môn sinh của phái, chúng ta cũng sẽ làm tương tự với ngươi."

Cây đàn tỳ bà phát ra một âm thanh rõ ràng, dù là người không hiểu âm nhạc cũng có thể nghe ra được sự mạnh mẽ trong đó.

"Ta là Xích quân của Quy Túc Môn. Ngươi tên là gì?"

---

Hổ con nhìn sang hướng chỉ của Chấn Bạch, xong liền che miệng cười hì hì mà bảo :

"Ui chu choa, mãi mới thấy có người không bị tam sư ca dọa sợ đó nha. Tiểu cô nương đó là bằng hữu của cậu sao? Cũng khá quá đó chứ!"

Thời đại này con nít trưởng thành sớm, năm-sáu tuổi ở nông thôn cũng có thể phụ giúp việc nhà được rồi, nhưng dù sao con nít vẫn là con nít, hiếm có đứa nhỏ nào lại chọn một tên cọc cằn mà tiếp cận theo bản năng tự vệ lắm. Cô bé bên đó còn cười nói được với tam sư ca thì cũng gọi là đặc biệt. Nếu là trẻ nhỏ vô tri bình thường đã sớm bị hắn đuổi đi rồi.

"Tiểu bằng hữu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì? Ta là Bạch quân của Quy Túc Môn, nếu đã chịu theo ta thì về sau ta cũng sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"

Tiểu bạch hổ quay lại với Tiểu Bạch bên này, vui vẻ cười nói, nhưng ánh mắt tuy to tròn lại nhìn cậu rất nghiêm túc khi nói ra những lời này.

"Cậu về nói với gia đình một tiếng, nội trong ba ngày tới ta sẽ tới thăm hỏi và đưa cậu theo cùng. Quy Túc Môn nằm ở núi Đăng cách đây mấy ngày đường, về sau theo phái học hành thì sẽ ở tại đó lâu dài nhé!"


[Player]

“Quy Túc Môn trên ngọn Đăng Sơn…Gắn bó lâu dài…Bổn phận học trò, môn sinh…Ừm, ta nhớ rồi!”

Hải Đường lẩm nhẩm lại mấy thứ mà thanh niên áo đỏ vừa bảo, sau đó phấn khởi gật đầu. Nghe được tiếng tỳ bà khác hẳn so với lúc trước, nàng ta mới ồ lên một cái. Ra là ca ca này vẫn có thể chơi đàn một cách bình thường nha ~

“Ta tên là Vệ Hải Đường. Xích quân ca ca, rất vui khi được biết ca ca a!”

Cô nhỏ tóc hai búi lần nữa nhoẻn miệng cười thật trong trẻo.

---

“A…gọi bằng hữu cũng được.”

Chấn Bạch không rõ nên diễn tả làm sao, chỉ biết là cô bé bên kia khá quan trọng với vị chủ nhân của Vịnh Ngọc Các. Lại nói, phải công nhận tính tình của nàng ta rất đặc biệt, lúc nào cũng giữ được sự tươi sáng và vui vẻ. Vì vậy mà mấy người trong tửu lâu hay thích chơi đùa với Hải Đường, còn đặt cho nàng biệt danh mặt trời nhỏ nữa.

“Tên ta là Doanh Chấn Bạch, năm nay bảy tuổi.”

Bằng một sự tình cờ nào mà chúng ta có một tiểu tỷ tỷ áo trắng gọi là Bạch quân, xong đứa được nhận đi theo cũng áo trắng tên Bạch nốt. Coi như vũ trụ đang kêu bọn họ có duyên đi.

“Được, hẹn tỷ tỷ vào ba ngày tới. Về sau mong tỷ dạy bảo nhiều hơn.”

Cậu nhóc cười cười đáp lời đối phương, đôi mắt thạch anh vàng lóe lên tia hào hứng.


[GM]

"Gọi Xích quân được rồi, tiểu Hải Đường."

Nam nhân tóc đen sửa lời tiểu cô nương, nhưng có thể thấy thái độ đã tốt hơn trước. Người này xem ra cũng không phải cọc tính vô lý, vẫn có mặt mềm mỏng với trẻ con nha!

...

"Tuổi ta gấp đôi tuổi cậu đó! Mà chu choa, tên cậu cũng có chữ Bạch ha? Đúng là chúng ta có duyên rồi!"

Phải duyên cỡ nào mà vũ trụ (gacha) mới kéo Tiểu Bạch này tới làm đệ tử của Tiểu Bạch khác chứ? Coi như là một khởi đầu tốt đẹp!

...

Ba ngày sau Xích quân vác đàn và Bạch quân vác theo quà gặp mặt tới Vịnh Ngọc Các đón người.

Tiểu bạch hổ chào hỏi trưởng bối của tiểu nam đồ đệ tương lai rất nồng nhiệt, tỏ ra vô cùng đáng tin cậy để họ an tâm giao con trai của mình cho nàng ta. Quà gặp mặt cũng không phải gì hiếm lạ, chỉ là một hộp bánh đậu, nhưng quan trọng là ở tấm lòng. Họ có thể cảm nhận được sự chân thành thật lòng của nàng ấy.

Còn cầm sư áo đỏ thì mặt vẫn cọc nhưng nói chuyện với giám hộ của tiểu nữ đệ tử tương lai cũng khá bình thường. Hắn nói chi tiết về vài thỏa thuận giữa môn phái và người nhà đệ tử, đại khái là không cấm qua lại thư từ hay trực tiếp đến thăm, nhưng không được xen vào chuyện dạy dỗ của môn phái và hạn chế tới làm xao nhãng thời gian luyện công của họ. Trong trường hợp có dịp về thăm nhà - hoặc là đồ đệ chủ động rời đi (hay bị đuổi) - thì môn phái cũng sẽ làm tròn trách nhiệm đánh tin cho họ biết tình hình để tới đón hoặc người trong phái sẽ đưa về tận nhà. Môn phái không thu học phí, đệ tử muốn mang gì ở nhà theo thì cứ mang, nhưng không được mang thêm người tới.

Cũng không có yêu cầu gì quá đáng, xem ra môn phái này hơi dị nhưng cũng đàng hoàng, còn lại tùy vào tương lai vậy!




Thương Du


[GM]

Tiểu cô nương ôm kiếm cất bước về phía các môn phái đang tuyển sinh, cảm nhận được cái nhìn quan ngại của người xung quanh đổ về phía mình. Mặt sẹo thì thôi đi vì thời buổi này có dăm ba cái sẹo cũng không lạ, nhưng mà cái màu tóc và cặp mắt kia thì...

Các môn phái quan ngại hoặc ngửi thấy mùi phiền phức liền trực tiếp từ chối, nhưng cũng có những môn phái không ngại nên sẽ cho cô bé cơ hội, trong đó nghe bảo có phái Trông Trẻ - Quy Túc Môn - chỉ nhận hài tử từ 5 tới 8 tuổi, yêu cầu đưa ra là chỉ được thử một lần duy nhất với một trong bốn vị phụ trách tuyển sinh. Thương Du không khó để tìm ra họ trong khu phố.

...

Người thứ nhất mặc áo màu tím lục, tóc nâu dài hơi xoăn, đang ngồi ghế mây đọc sách gì đó. Bên cạnh y là một tấm bạt có ghi mấy chữ rồng bay phượng múa : "Quy Túc Môn tuyển sinh đệ tử từ 5 tới 8 tuổi, yêu cầu đưa ra thứ quan trọng nhất của mình. Đã nhận miễn trả lại".

Người thứ hai là một thanh niên tóc đen cắt ngắn mặc áo đỏ, đang ngồi trên bờ tường của một nhà nào đó, tay gảy gảy đàn tỳ bà vang lên mấy tiếng khó nghe. Thương Du nghe được là gần đây hắn bị người xung quanh ý kiến nên chuyển lên chỗ cao một tí cho đỡ ồn, nhưng tiếng đàn vẫn éo éo khó nghe gần chết.

Người thứ ba là một người mặc áo đen, đấu bồng trên đầu phủ vải che kín mặt mũi, nhưng dựa vào đường cong cơ thể thì hẳn đó là một người nữ. Nàng ta đang... mở sạp xem bói? Hay cái gì đó tương tự vậy? Mấy lá bài kia có hình dáng và hình vẽ thật lạ mắt. Nhìn kĩ thì cũng không phải đang mê tín hay cờ bạc, mà là nàng ấy đang rảnh tay trải bài chơi thôi.

Người thứ ba là một tiểu cô nương tầm mười ba mười bốn tuổi hay cười lộ nanh hổ, mặc áo trắng gọn nhẹ với những dải nơ vàng cam trang trí. Nàng ấy đang chơi đùa cùng một nhóm hài tử nhỏ hơn, trông có vẻ rất khỏe, trên lưng một đứa trước ngực một đứa hai tay hai đứa vẫn còn chạy lòng vòng không thấy mệt.

Bốn người mỗi người mỗi vẻ, Thương Du nên đi về phía nào với một cơ hội duy nhất?


[Player]

Thương Du vốn đã không còn xa lạ với mấy ánh nhìn kì dị từ những người khác, khuôn mặt vì vậy luôn duy trì vẻ vô cảm. Đứa nhỏ cứ tiếp tục đi một vòng, cho đến khi vô tình nghe được về Quy Túc Môn.

Tiểu cô nương tóc trắng đứng một chỗ quan sát bốn người khác màu nọ. Được một khoảng, như có thứ gì đang thúc đẩy, nàng ta rốt cuộc đi về phía có nam nhân mặc đồ tím lục đang ngồi.

"...Ta có thể ghi danh không?"

Cô bé im lặng một chút, đặng cất tiếng hỏi người trước mặt.


[GM]

Nam nhân mặc đồ tím lục không có phản ứng gì đặc biệt khi Thương Du đến trước chỗ mình, cho tới khi cô bé cất tiếng hỏi thì y mới dời mắt khỏi cuốn sách đang cầm trên tay. Cặp mắt vàng đất có vẻ chết tâm đối diện cặp mắt hai màu cũng có vẻ chết tâm không kém.

"Có thể, yêu cầu của ta là giao ra vật quan trọng nhất của mình. Nếu ta nhận vật thì sẽ nhận người. Nhận rồi không trả lại."

Y gấp sách lại đặt trên đùi, từ tốn nói với cô gái nhỏ trước mặt. Quả thật y không để ý lắm về ngoại hình đặc biệt của nàng ta, hay là những mối bận tâm tiềm năng mà nàng ta có thể mang lại nếu được thu nhận.

Dù sao cũng đã ghi rõ yêu cầu ra rồi, hoàn thành là được. Còn lại y không quá bận tâm.


[Player]

Thương Du nghe nam nhân nói xong, bàn tay đang cầm kiếm hơi siết lại. Nàng im lặng mím môi, như thể đang thật sự cân nhắc điều gì.

"Thứ quan trọng nhất của ta...là nó."

Cô nhỏ mất thêm một hồi, sau đấy mới đặt thanh kiếm cũ lên trên mặt bàn. Tuy nhiên tay nàng vẫn giữ lấy nó chứ chưa hoàn toàn thả ra.

"Đây là mạng sống của ta. Giao ra nó đồng nghĩa với việc trao mạng sống của ta cho các người."

Tiểu cô nương tóc trắng nói với chất giọng không cảm xúc. Đôi đồng tử dị sắc trong veo nhưng chẳng hề có chút sức sống hướng thẳng đến nam nhân tóc nâu.

"...Ta có thể tin tưởng các người đúng không?"


[GM]

Nam nhân nhìn thanh kiếm cũ được đưa ra, lại nhìn vào tiểu cô nương đang nhìn thẳng mình, không có vội vã đưa tay nhận lấy. Y ngồi thẳng lưng hơn một chút thay vì ngả lưng tựa ghế như trước, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười như có như không mà nói :

"Quý giá vậy sao? Vậy thì ta còn phải cân nhắc."

Y đưa tay gõ nhẹ vào tấm bạt bên cạnh, ôn tồn nói :

"Trên này cũng không có ghi là nhận xong sẽ giữ cho thật kĩ."

Nam nhân thu tay, lại điềm tĩnh nói tiếp với tiểu cô nương :

"Vật là chết, người là sống, nếu đem sinh mạng của mình gắn liền với vật, thì quá quý giá, ta không muốn nhận. Người ta cần là một học trò có thể tiến lùi cùng môn phái, không phải là một thanh kiếm có thể gãy hoặc nằm im trong nhà kho, tiểu cô nương hiểu chứ?"

Đầu năm nay đám trẻ con thật là có nhiều suy nghĩ đặc sắc. Y cũng đến là cạn lời.


[Player]

Tiểu cô nương chớp nhẹ mắt nhìn nam nhân áo lục tím. Nàng ta lại im lặng, rồi lần nữa mở miệng.

"...Đối với ta, thanh kiếm này là thứ duy nhất hiện giờ có thể giúp ta bảo vệ bản thân. Nên là nó quan trọng bằng với mạng sống của ta vậy. Thế giới này chính là loại cá lớn nuốt cá bé, ai mạnh hơn thì người đó được quyền sống."

Có thể Thương Du quá dựa dẫm vào nó, nhưng nàng cũng thừa hiểu thân thể một đứa trẻ con yếu ớt làm sao có cơ hội để len chân vào được chứ. Cơ mà cho tới thời điểm này, nàng ta vẫn cần bám víu vào một điều gì...một thứ gì để bắt bản thân tiếp tục đi tiếp.

"Bây giờ ta giao nó cho các người, bởi vì ta muốn thay đổi. Ta muốn mình mạnh hơn, ta không muốn gắn liền với thứ này nữa. Ngay từ đầu, nó chỉ là thứ đồ bỏ đi mà kẻ khác bố thí cho ta."

Cô gái nhỏ dứt lời, bàn tay nãy giờ vẫn đang nắm vào thanh kiếm cũ kia chợt thả lỏng ra. Nàng ta cứ thế rút tay về, mặc cho người kia vừa tỏ ý không muốn nhận.

"Ta nguyện ý đưa hết mọi thứ của ta cho môn phái một cách vô điều kiện. Nhưng ta vẫn cần phải biết mình có thể tin tưởng được các người hay không."


[GM]

"Thật là một tiểu cô nương nhỏ người nhưng trải qua nhiều chuyện lớn. Đầu năm nay đúng là cuộc sống thật không dễ dàng gì."

Nam nhân tóc nâu sau khi lắng nghe xong những lời của Thương Du thì cảm thán vô thưởng vô phạt một hơi, có vẻ không đặc biệt nói về nàng mà là đang bình luận chuyện thế thời hơn.

"Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, thì để ta xem xét lại xem nào."

Y nói xong thì từ tốn đưa tay tới chỗ thanh kiếm cũ kĩ nọ, cầm lên nó mà lật qua lật lại xem xét một lần. Tuy ánh mắt của y trông không có tiêu cự như kẻ mù nhưng lại tạo cảm giác đang chăm chú đánh giá thanh kiếm lắm. Đó là cảm giác của kẻ dùng kiếm tỏa ra một cách tự nhiên.

"Tốt, nhẹ hơn khi nãy hẳn, xem như ta có thể cầm."

Nam nhân nở nụ cười trên gương mặt thanh tú, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào tiểu cô nương đối diện.

"Để tin tưởng một người, một môn phái thì cần rất nhiều thời gian và điều kiện. Ta hiện giờ chỉ có thể nói rằng phái chúng ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Quy Túc Môn ở Đăng Sơn. Ta là Thanh quân của môn phái, được giao trách nhiệm tuyển học trò. Nếu đồng ý đi theo ta thì cần bái ta làm sư phụ, sau ba ngày nữa ta sẽ đón cô bé đi. Sau khi xác định quan hệ sư đồ, ta sẽ dạy võ công cho ngươi, cho ngươi ăn cho ngươi ở, cho ngươi một nơi để trở về, có trách nhiệm dạy dỗ bảo hộ cho ngươi, không làm điều tổn hại tới ngươi. Ngươi tốt, ta tốt. Ngươi lầm đường lạc lối, ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ."

"Đó chính là điều kiện để ngươi có thể mạnh lên, còn lại tùy thuộc vào sự cố gắng của bản thân ngươi rồi."

"Hiện giờ ta chỉ có thể nói lời từ miệng như vậy. Thực tế ra sao thì để thời gian trả lời. Ngươi còn nguyện ý hay không?"


[Player]

Thanh quân...cũng là một màu xanh. Thương Du nghe xong liền nghĩ.

Hầu hết những thứ mà nam nhân này nói, thật ra cũng khá quen thuộc đối với nàng. Chỉ mong rằng y vẫn sẽ tiếp tục giữ được lời của mình thật lâu.

"...Ta nguyện ý đi theo các người. Quy Túc Môn, Thanh quân, từ nay xin được chiếu cố."

Tiểu cô nương cũng chẳng còn gì để nói thêm nữa, cứ thế mà chấp nhận.


[GM]

Thanh quân nghĩ về tương lai với những tiểu đệ tử đặc sắc, tự nhiên thấy cũng trông chờ theo nghĩa nào đó. Mà, chỉ cần tụi nó không hy vọng quá cao vào y là được. Tầm tầm thôi là được rồi.

"Được rồi, vậy ta có thể gọi tiểu cô nương là gì đây?"

Thanh quân để quyển sách đọc dở lên bàn, rồi dùng thanh kiếm nọ làm đồ chặn sách. Dù sao nó cũng là của y rồi, y dùng thế nào cũng không được ai có ý kiến nữa.

"Ngươi có chỗ ở chưa? Chưa thì chốc nữa theo ta về nhà trọ, tạm ở cùng với các sư cô tương lai của ngươi. Ba ngày sau chúng ta sẽ về phái."

Cũng là tiểu đệ tử tương lai, không thể để nó lăn lóc ngoài đường trong ba ngày không lo được.


[Player]

"Ta không có họ, chỉ có cái tên Thương Du."

Tiểu cô nương trả lời câu trước, tới đoạn có nhà trọ chưa thì nàng lắc đầu. Thật ra ban nãy nghe nam nhân tóc nâu bảo ba ngày sau tới đón mình, nàng ta còn đang định tìm đại chỗ nào gần đây để ngủ bụi rồi bao giờ tới ngày sẽ lại xuất hiện trước mặt y.

"Nếu còn đủ chỗ thì ta sẽ tới."


[GM]

"Cứ tới đi, để hai sư cô tương lai nuông chiều ngươi cho quen. Nhưng nếu có nghe hai nàng nói xấu ta thì nhớ nói mấy câu bảo vệ ta đấy."

Thanh quân phẩy tay, nói nửa đùa nửa thật.

"Được rồi, từ giờ ngươi sẽ là đệ tử tương lai của ta, tiểu Thương Du. Giờ cầm tiền này qua bên kia đường mua cho ta ba cái bánh ngọt nào."

Kiếm cũng đã xài làm đồ chặn giấy rồi, người thì cũng phải sai chứ. Thế là Thương Du nhận được nhiệm vụ đầu tiên từ sư toin tương lai : đi mua bánh ngọt.

Ba cái bánh ngọt, y ăn hai cái, một cái cho nàng ta. Tới khi về nhà trọ rồi thì Thương Du được gửi cho hai sư cô tương lai là người mặc áo đen và áo trắng mà mình đã thấy để chăm sóc cho qua ba ngày, ngày nào cũng bị sư phụ tương lai sai đi mua đồ hết trơn.

Có lao động thì ăn ngủ không thấy ngại nữa, đúng không?