buds that await late spring to come


Authors
cherylmolla32
Published
4 years, 2 months ago
Updated
4 years, 2 months ago
Stats
7 7584 1

Chapter 1
Published 4 years, 2 months ago
1594

[#7dayschallenge]

Tại một nhà trẻ nọ, có những mầm non chờ đợi một mùa xuân ấm áp...

Collaboration với Rei hị uwu Random 7 ngày 7 câu, mỗi ngày là ghép cặp random nốt 2 OCs từ bên tui và bạn tui, èn nói chung là tui rất vui vì đã cày được challenge này tới tận ngày cuối đọ ;v;

Theme Lighter Light Dark Darker Reset
Text Serif Sans Serif Reset
Text Size Reset

Chapter 1


Ngày 1: "Suỵt, lại ngủ đi nào." [Nagi/Ryuu]


Ngay trước giờ ngủ trưa hôm đó lại có một đứa nhỏ bị trớ, mặt mày thì xanh lét. Như thường lệ, Nagi lại phải hi sinh chút thời gian nghỉ ngơi quý giá mà đi dọn dẹp đống bừa bãi đó, rồi gọi điện cho quý phụ huynh và cùng thằng bé chờ họ đón con về. Trong khi xoa lưng đứa nhỏ, anh nhẩm tính lại xem trải qua hai mươi ba mùa xuân cuộc đời có đáng không khi cuối cùng lại đi làm thầy giáo trông trẻ. Tất nhiên là tùy thuộc hết cả, có trẻ ngoan thì cũng có trẻ hư.


"Được rồi, Tatsuo ngoan nhé, mai lại đến chơi với các bạn." Trao tận tay phụ huynh đứa nhỏ xong anh mới dám về, qua khóe mắt anh cũng để ý bà mẹ đang nhìn mình có phần rụt rè, như bị hút hồn. Nagi lại nở nụ cười ấm áp, 'chị cũng đi đường cẩn thận nhé', và cô ta cười lại có phần bẽn lẽn.


"Người thứ mấy rồi đó?" Cô giáo lớp bên lại thúc nhẹ khuỷu tay anh, và anh giơ bốn ngón. "Mới trong một buổi sáng thôi à, Kadenokouji-san được yêu mến ghê cơ."


"Được yêu mến quá cũng không tốt gì cả." Anh thở dài, làm cổ cười khúc khích. Cũng chỉ vì vẻ ngoài có phần nổi bật giữa đám đông mà anh bị một stalker đeo bám, tới mức phải bỏ công việc trước mà chuyển nhà quá nửa chiều dài đất Nhật, tới một ngôi trường mầm non quốc tế tại một tỉnh yên bình hơn. "Sắp hết giờ nghỉ chưa nhỉ..."


"Còn hai mươi phút, trong phòng nghỉ có bánh quy nhà làm của Hanako-san mang tới đó, cậu cứ thoải mái nhé."


"Cảm ơn chị, Satou-san." Nói rồi anh nhanh chân bước về phòng để đồ, tới giờ còn chưa kịp ăn trưa.


Bước chân đang gấp gáp bỗng khựng lại khi nghe tiếng sụt sịt, lại chính từ lớp của anh. Anh kéo nhẹ cánh cửa hết sức mà ló đầu vào xem, phát hiện một đứa nhỏ đang nằm bò toài ra ở một góc lớp, vì quay lưng lại với anh mà không biết nó đang làm gì, nhưng tay thì đưa lên dụi dụi mắt liên hồi. Mùa này ẩm thấp là trẻ con dễ bệnh lắm, trong đầu anh vang lên những cảnh báo dị ứng bụi, phấn hoa liên hồi khi Nagi nhanh chóng bước lại, rồi quỳ xuống trước mặt đứa trẻ mà thì thầm.


"Ryuu-chan, con có sao không?"


Nghe anh nói vậy, Ryuu nhỏ lại ngẩng đầu lên mà quệt nhanh đi nước mắt. Mọi ngày cô bé này luôn là người năng nổ tích cực nhất, và bữa nay đội đỏ của Ryuu còn thắng cả trận bóng nữa. Nhìn thấy gương mặt búng sữa kia phụng phịu, mũi còn đỏ ửng vì sụt sịt, anh khó thể làm ngơ được.


"Tại tóc Ryuu...tóc...tuột mất rồi..." Đúng là vậy, một tay cô bé còn giữ bím tóc cố tết lại một cách vụng về, chỗ to chỗ thọt.


"Nào nào Ryuu... Để thầy tết lại cho con nhé?"


Ryuu nhỏ gật nhẹ đầu, cười tươi dù nãy giờ mặt còn tèm lem nước mắt. Nagi thở dài, nhìn ngó xung quanh thấy lũ nhỏ vẫn ngủ ngon lành thì mới ngồi xuống tháo tóc cô bé ra. Thật ra từ hồi mới làm ở đây lúc nào trong túi áo anh cũng sẵn mấy cái dây chun, nhưng Ryuu có hai chiếc ruy băng đỏ đẹp rồi khỏi lo. Cô bé cũng ngồi ngay ngắn lại cho anh tết, dù tay vẫn dụi mắt.


"Hôm nay ai tết tóc cho con đẹp thế?" Vừa làm anh vừa hỏi cho đỡ buồn, làm cô bé tí thì ngoảnh đầu lại cực nhanh bung cả tóc.


"Má Ryuu tết đó, nhưng mà Ryuu ngồi ngọ nguậy thế này nên là má mất cả sáng mới xong đó. Thế nên là.....má bảo Ryuu không được tháo tóc ra...nhưng mà...ch...chơi bóng..."


"Chơi bóng lỡ bung ra mất phải không? Nào, không sao nữa rồi."


Thắt xong sợi ruy băng đỏ lại, Nagi nở nụ cười nhẹ nhõm, lại xoa đầu cô bé. Có lẽ là anh tết không đẹp bằng, nhưng có đứa trẻ nào giữ nổi đầu tóc không rối bù lên sau một ngày chơi đùa vui vẻ chứ. Mắt Ryuu như sáng rực lên khi đưa hai bàn tay nhỏ nắn nắn hai bím tóc, chỉ riêng vẻ mặt đó đã thấy đáng rồi.


(Chỉ là...)


Từ sau ngày ấy, hôm nào cô bé cũng được mẹ tết tóc, và thể nào sau buổi sáng là cũng tuột mấy tiêu. Nagi không hiểu. Anh không thể hiểu. Và tất nhiên, lần nào anh cũng phải tết lại, tới mức Nagi phải mày mò mấy cái hướng dẫn tết tóc siêu nhanh trên mạng.

Lí do tuột tóc cũng đủ kiểu, từ trèo cây tìm bọ cánh cứng tới chơi kendama ngã ềnh. Có một lần nọ, có cô bé ngủ cạnh Ryuu tỉnh dậy khi anh đang lén tết tóc lại để bảo toàn giờ nghỉ trưa quý báu. Nagi chỉ suỵt khẽ cô bé đó đi ngủ tiếp với nụ cười mỉm; mà chẳng hiểu sao từ khi đó tụ nhỏ bắt đầu đùa là Ryuu thích thầy giáo nên mới tuột tóc suốt.


"Không phải nha!" Cô bé xua xua tay trước lũ nhỏ mà hai má đỏ bừng. Khi đó anh đang ngồi trông với bình cà phê và tâm trạng tốt, cũng đùa theo tí.


"Thế Ryuu không thích thầy à...?"


"Không! RYUU THÍCH THẦY, nh...nhưng không phải thích là thích thế...!" Con bé bặm môi, tay vò mép váy dậm dậm chân. Anh cười nhẹ, xoa đầu Ryuu nhỏ và mái tóc hôm nay chơi tết kiểu Pháp.


"À tiếc thật, nhưng thầy có người yêu rồi nha." Thầy tụ nó đã buông một câu thản nhiên như vậy.


Để mặc cho lũ nhỏ bám chân mình, Nagi tiếp tục nhấp cà phê dù nó có dở thế nào đi nữa. (Rốt cuộc làm cách nào mà tên kia có thể pha cà phê dở tới vậy, trong khi viết văn miêu tả thì nghe rõ ngon...)