a flower blooms for its own joy.


Authors
cherylmolla32
Published
3 years, 11 months ago
Updated
3 years, 11 months ago
Stats
7 15504 2

Chapter 1
Published 3 years, 11 months ago
3244

[#7dayschallenge] - Collaboration với OCs nhà Rei.

“To reach the truest happiness, one must make their way through many sorrows.”

Theme Lighter Light Dark Darker Reset
Text Serif Sans Serif Reset
Text Size Reset

day 1. (Manatsu/Rei)


Day 1: "It's not bad to cry. In fact, I think it makes a person stronger." (Manatsu/Rei)



Đầu năm tại trường quốc tế liên thông KAISE, sau bài phát biểu ngắn của hiệu trưởng và màn văn nghệ chào mừng là phần tuyên dương những học sinh xuất sắc sẽ nhận được học bổng toàn phần năm đó. Thành tích của những bạn được lựa chọn đó mấy năm gần đây đã mở rộng ra cả thể thao và nghệ thuật, thành ra giữa mấy thành phần mọt sách đã đứng mòn bục trao thưởng lại nổi lên mấy đứa đô con bặm trợn. 


Cũng phải nói là Manatsu đã suýt không kiềm chế nổi nụ cười toét tận mang tai khi tên mình được thông báo, bản thân bước lên bục nhận thưởng mà các đàn anh đội bóng khối trên ngồi cổ vũ nhiệt tình khiến ông thầy phải ra cốc đầu mấy đứa. "Shimaoka Manatsu của CLB Bóng rổ với thành tích đặc biệt trong đợt đấu giải các trường quốc tế liên thông!" 


Mình cậu bé đứng trên bục giảng đã cao hơn mấy cái đầu so với bạn cùng trang lứa. Lần đầu tiên được vinh danh trước trường, Manatsu hào hứng liếc qua liếc lại, hai bên cậu cũng chỉ toàn người quen, bạn cùng lớp từ thưở mầm non tới giờ. Đứng đầu khối về thành tích học tập vẫn chỉ có Komatsuzaki Nobuya, hai đứa tới giờ vẫn còn chơi thân trên lớp (và một phần vì cậu sẽ đúp vài năm nếu không có cậu ta giúp đỡ.) Thành tích nghệ thuật thì cả cô bạn idol nổi bật Mikami Fusae lẫn cô bé chủ CLB Trà đạo lên nhận thưởng, một bên cười mơ màng còn người kia thì một tay mở quạt che miệng, tay kia nhận bằng khen, không biết cậu ta biểu cảm gì. Mà Manatsu cũng chẳng quan tâm cho lắm, cậu đang đứng cạnh Shizu-chan cơ mà. Con robot đạt giải Nhất cuộc thi sáng tạo robot toàn quốc còn được cậu ta điều khiển cúi chào khán giả một cách điệu nghệ, và Manatsu đỏ mặt thẹn thùng, đứng xích gần vào cậu ta hơn tí đỉnh. 


"Dịch.ra." Và cô ấy thì thầm với một nụ cười gằn làm trái tim nhỏ bé của cậu chàng không nhỏ bé chút nào hơi hơi tan nát. 


Dù sao thì đầu năm cuối cấp đó là một dịp đáng mừng, chỉ là không hiểu sao giữa những gương mặt tươi cười trên bục nhận thưởng được các phụ huynh phía dưới chụp ảnh lia lịa, ánh mắt Manatsu lại bắt gặp một cậu bé sầu rĩ cố thu mình lại, tựa như một cái bóng vô hình. 




"Kurobane... Rei..." Cô bạn cán sự rà soát lại danh sách lớp. "Đúng rồi, là cậu bạn ngồi mép lớp kia kìa. Cậu hỏi làm gì?" 


"À, tớ muốn làm bạn nên... Thật ra xấu hổ ghê ta Ran-chan à, lỡ quên mất tên cậu ta..." Manatsu gãi đầu ngượng ngùng. Mới đầu năm nhưng cậu đã luộm thuộm làm cậu bạn này phải gọi lại bắt cài khuy giắt áo vào quần, sao tránh được đây khi cậu muốn làm vài cú slam-dunk với mấy đứa lớp bên. Với người quen thì Ran cũng không nỡ trách phạt, nữ cán sự lớp bặm môi vài giây rồi dùng bút gõ trán cười tươi. 


"Đúng rồi, cậu muốn làm bạn thì nhân tiện có thể thuyết phục cậu ta gia nhập một CLB được không? Nhìn cả lớp mình này, trừ Mikami- đặc cách xin nghỉ thì chỉ còn mỗi cậu ta trong CLB về nhà thôi đấy. Mau mau, đi làm nhanh rồi tôi sẽ không ghi tên cậu vào sổ." 


"Thế cũng được hế?" Phải để cho người ta huơ cái bút đã bấm ngòi đe dọa thì cậu mới lấy đủ dũng khí mà qua chỗ bàn cậu trai kia lúc nghỉ trưa. 


Thật ra thì nếu không vì màn vinh danh đầu năm đó, Manatsu chưa chắc đã nhớ sự tồn tại của một Kurobane Rei vô hình mờ nhạt. Vào hôm đó là cậu ta đứng thứ ba về điểm số cả khối, nhưng có lẽ vì chỉ đứng nhất mới được chú ý, hay thêm quá nhiều giải phụ mà không ai buồn chúc mừng cậu ta sau buổi lễ. Thường trên lớp sự hiện diện của cậu ta cũng rất lu mờ, khi sinh hoạt CLB thì cậu ta cũng ngay lập tức về nhà luôn, có thể nói là thuộc loại khó có bạn thân, y hệt một cái bóng vô hình không thể cất tiếng. 


Ngay lúc này đây, cái cách mà cậu ta lật sách không một tiếng động tới đôi mắt chăm chú như không chớp, hay tư thế ngồi còng lưng không động đậy, làm Manatsu liên tưởng tới nhân vật NPC mờ nhạt trong game nào đó. Không biết phải làm sao để gây sự chú ý, cuối cùng cậu mới hít một hơiii, trưng ra bộ mặt tươi cười dễ mến, và vỗ mạnh vào lưng người kia. 


"Kurobane Rei-kun, thẳng lưng không vẹo cột sống!" 


"Áa!?!" Người ta ngẩng vọt đầu lên như tên lửa xíu thì cụng hàm cậu. Manatsu giữ nguyên nụ cười dù trông cậu bây giờ như thằng bắt nạt đang tìm kiếm nạn nhân vậy, tay chỉ bừa một trang trong sách. 


"Cái này cậu đọc ấy, có hay không?" 


"À...nó là về thuyết tư bản và chủ nghĩa phát sinh duy vật chất gì đó..." 


Không, Manatsu không hiểu, nhưng cậu vẫn cười toét được. "Thế à thế à... Tên tớ là Shimaoka Manatsu, rất vui được làm quen!" 


"Ơ..." Rei nhìn quanh lớp trống vắng như thể cậu ta tưởng cậu đang nói chuyện với ai đó khác. Manatsu không để cậu ta kịp hồi phục, tay cậu đã trang bị sẵn hộp yakisoba cho bữa trưa và đặt sầm lên bàn. 


"Chúng ta cùng ăn trưa nhé, được không?" 




Sau lần làm quen khó xử đó thì Manatsu đã đoán rằng mình sẽ bị tránh mặt vào ngày hôm sau, rằng kiểu chưa cần cậu sấn tới thì người ta đã lùi vạn dặm hay biến mất vào thinh không như shinobi. Thay vào đó, cậu chàng ít nói dường như cố tình nán lại vào giờ ăn trưa, dù tay vẫn lật sách nhưng sự chú tâm của đôi mắt lại lướt theo cậu và cái điệu bộ sấn tới làm bạn như cún con thế này. Thi thoảng cậu ta có đáp lại cậu, đôi lúc lại quay đi hít mấy hơi thật dài rồi tiếp tục đọc sách mặc cho Manatsu tự độc thoại. Thế là ổn rồi, cậu mỉm cười, mấy người ít nói cũng chẳng cần ép người ta nói, cậu cũng cảm thấy như họ thân nhau hơn qua cái cách người ta vô thức để cậu lấn gần hơn vào không gian riêng tư, hay bắt chước cử chỉ gãi tay khịt mũi. Manatsu cảm thấy khá ngạc nhiên khi nói về lĩnh vực gì Rei cũng am hiểu hết, vậy mà cậu cứ tưởng cậu ta chỉ là mọt sách thông thường. Bữa nọ khi cậu nói tới trận bóng rổ quốc tế nào đó thì Rei còn am hiểu luật hơn cả cậu, làm Manatsu băn khoăn có phải vì cái tính nhát gừng kia mà cậu ta mới khó kiếm nổi bạn không. 


"Rei-kun này, cậu không gia nhập CLB nào sao?" Cậu vừa hỏi vừa nhai nhồm nhoàm miếng mì, làm Rei vô thức dịch cuốn sách đang đọc sang một bên và kéo hộp bento nhà làm lại. 


"Không... Mẹ tớ bảo tốn thời gian lắm, phải tập trung học hành..."


"Hah! Mẹ cậu chả biết gì rồi! Tới Koma-kun còn trong CLB Khoa học kia mà?" 


"Shimaoka-san..." 


"Cứ việc gọi tớ là Manatsu!" 


"À, M-manatsu... Ý tớ là, chắc về mẹ cũng bảo là Komatsuzaki-san đã giỏi sẵn rồi nên tham gia cái gì là tùy bạn ấy thôi mà... Với cả có khi nếu CLB Khoa học còn chỗ thì mẹ đã cho tớ vào, nhưng hết chỗ rồi, vả lại với bao nhiêu người giỏi hơn... "


"Thẳng lưng lên!" Rei lại giật bắn mình trước âm lượng giọng cậu. "Không ai bắt cậu phải tự ti hết cả, cơ mà hết chỗ cũng là vấn đề nhỉ..." 


"Thì đó đó..." 


"Hmm hmmm, đợi chút..." Manatsu chợt im lặng làm cậu kia ngẩn cả người. Loa trường hình như đang phát một thông báo gì đó nhưng người đọc giọng lại quá nhỏ để họ nghe rõ. Manatsu nhớ mặt cậu bạn trong ban phát thanh, một con người ít nói y hệt Rei nhưng là vì cậu ta xã giao kém chứ chả phải vì tính tình thủi lủi. Thấy người kia cũng dỏng tai nghe ngóng, trong đầu cậu chợt nảy lên một ý tưởng. 


"Ban, phát, thanh, ban phát thanh, này Rei-kun, cậu nghĩ sao về gia nhập ban phát thanh?" 


"Gì, tớ sao?" 


"Nghĩ đi, ban phát thanh giờ chỉ có Sei-kun mà cậu ta than phiền suốt vì phải đọc nhiều thông báo, nếu cậu thay vào đó thì vừa làm được việc có ích, vừa tự tin hơn này! Có ai thấy cậu đọc chúng đâu ha? Với cả, hmmm.....đây đâu phải CLB sau giờ học linh tinh vô bổ như mẹ cậu nói ha?!"


"Cậu nghĩ vậy sao..." 


"Tớ (vỗ ngực tự hào) biết Sei-kun, cậu ta ít nói mà dễ tính....lắm, hai người chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt được đấy! Với lại nếu cậu vào ban phát thanh thì sẽ có thể ở lại trường sau giờ học lâu hơn, vì đội tớ tập nhiều dữ và chúng ta có thể cùng đi bộ về nhà...nếu cậu muốn?" Manatsu liến thoắng một tràng trước khi nhận ra người ta đang cúi đầu suy ngẫm. "À nếu không muốn thì cũng... "


"Không không, tớ muốn chứ." 


Cuốn sách đang đọc chợt đóng sập lại, và ánh nhìn của Rei mang vẻ lơ đãng hẳn đi. Manatsu mừng là cậu ta cũng suy nghĩ kĩ hơn với lời gợi ý của cậu. Cậu không thể mãi là người bạn, hay kiểu gì đó giống bạn, duy nhất của cậu ta được, vì Manatsu biết từ kinh nghiệm cá nhân rằng chơi chung với nhiều thể loại bạn bè đã làm cho thế giới quan của cậu tràn đầy màu sắc, điều mà người kia dường như thầm mong ước nhưng lại không có ai giúp đẩy đi vài bước đầu tiên khích lệ. 


"Manatsu..." Rei lên tiếng trước mà có phần hơi bẽn lẽn. 


"Gì gì?" 


"Ăn xong mình lên phòng giáo viên xin mẫu đơn vào CLB được không....mà ban phát thanh có phải CLB không nhỉ, nếu không phải thì có phiền cậu quá không..." Mới tự tin hơn chút, Rei đã thu mình vào cái vỏ ốc lại, làm Manatsu cưỡng lại ham muốn vỗ lưng cậu ta mà thay vào đó vỗ ngực mình hùng hồn. 


"Không sao đâu! Tớ sẽ đi cùng cậu, chúng ta là bạn mà!" 


Tràng lẩm bẩm độc thoại lại ngưng bặt làm cậu tưởng mình đã lỡ động vào sợi dây thần kinh nào đó tiếp. Phải ha, bọn họ mới chỉ nói chuyện có vài tuần, mà không hẳn, chỉ có mình cậu nói là chính còn người ta có lắng nghe không mình còn chẳng biết. Phải rồi, chắc chỉ vì ngại nên cậu ta mới không nói cho mình biết thôi, nhưng Manatsu vốn đã chả màng khi bị từ chối mà cậu luôn ngẩng cao đầu hơn nữa. Chỉ là nếu trong quá khứ, Kurobane Rei đã bị bạn bè bỏ rơi gì đó, thì chuyện này có thể hơi nhạy cảm với cậu ta... 


"Chúng ta là bạn rồi...?" 


.....hay không phải, vì như cảm động quá mức mà nước mắt cậu ta đột nhiên trào ra. Rei vội cúi mặt, lấy tay áo chùi má, trước khi nhận nùi giấy ăn từ cậu chàng đang bối rối không kém. 


"Này, không sao... Tớ nghĩ là cậu cũng không cần che giấu khi khóc đâu, bởi nam nhi bày tỏ cảm xúc không có gì là hèn cả mà ngược lại nó còn thể hiện sự dũng cảm đó!" 


"Mấy câu đó...cậu học từ chương trình siêu nhân nào vậy....hehe..."


"Bị bắt thóp rồi sao?!" Cậu giả đò bất ngờ, nhưng lại nở nụ cười khì mà vỗ lưng người kia. "Ôi không, thế là mình không còn cool ngầu nữa rồi!"